Là Quê Hương Của - Bài Thơ Quê Hương Của Đỗ Trung Quân

-
lúc năm lên sáu hay được nghe người lớn thủ thỉ về quê hương, nên bao gồm lần tôi hỏi mẹ “Mẹ ơi! quê hương là gì mà ai ai cũng cần cần có? quê hương là gì cơ mà ai ra đi cũng nhớ, hả mẹ?”.
Photo mixer: Trần mạnh dạn Trung

Mẹ cười vấn đáp “Quê hương thơm là tất cả những gì ở xung quanh con, kia là các cái con nhìn thấy và cả những cái con không bắt gặp nhưng nhỏ lại có thể cảm nhận, bé ạ!”

Khi tôi cất tiếng khóc chào đời, quê hương đó là hơi ấm, là vòng đeo tay chở bít của của mẹ, quê hương là hai thai sữa người mẹ nuôi tôi dần bự lên theo năm tháng. Quê nhà là khuôn phương diện của phụ thân và những người thân yêu thương đang quan sát tôi và cười chào đón tôi cho với một thế giới tươi đẹp nhưng mà vô thuộc lạ lẫm, lúc tôi chào đời. Quê nhà cũng là khoảng tầm trời xanh bao la, xa xăm mà tôi ngước nhìn, mọi khi nằm trong tâm địa mẹ. Đối với 1 đứa trẻ thơ như tôi, quê nhà là mùi mồ hôi quen trực thuộc của mẹ làm cho tôi không ngủ được khi bắt buộc xa hơi nóng của mẹ dù chỉ mặc dù chỉ vài ba phút giây.

Bạn đang xem: Là quê hương của

Quê hương là giờ ru êm êm của bà mẹ đưa tôi vào phần đông giấc ngủ cục cưng hằng đêm. Nhưng có lần vẫn chìm vào giấc ngủ không nguy hiểm tôi chợt giật mình tỉnh giấc khi gặp cơn ác mộng. Giờ đồng hồ tôi kêu lên sợ hãi khiến mẹ tỉnh giấc dậy, người mẹ ôm tôi vuốt ve “Mẹ đây! Lại ngủ mơ rồi à con! Ngủ đi con! Chắc buổi ngày chơi nghịch lắm đây mà!” Tôi lại thiếp đi trong giờ đồng hồ vỗ về yêu thích của mẹ.

Lớn thêm chút nữa quê hương là khoảng chừng sân hay nơi đầu ngõ, khu vực tôi bập bẹ gọi mẹ, nơi tôi cách chập chững những cách đi trước tiên và gần như vấp ngã đầu đời. Chị em đỡ tôi vùng dậy và lau mang lại ta các giọt nước mắt với để rồi khi tôi phệ lên, phải học biện pháp tự vực lên khi vấp bửa trong cuộc sống nhiều tất bật sau này. Tuổi thơ êm ả của tôi đã dần dần trôi qua như dòng nước sông quê tôi mùa trong, mùa đục, thong thả trôi đi mãi. Nướcc đã trôi đi là ko bao giở lại. Đó là quy chính sách của thiên nhiên.

Quê hương cũng là hầu như khuôn mặt không còn xa lạ của những anh bạn cùng lối xóm. Có cái gì cũng chia sẻ với nhau, tự miếng bánh đa mẹ đi chợ về đến chiếc kẹo dồi giòn tan cùng ngọt lịm. Cùng đùa với nhau đa số trò chơi của trẻ làng quê, thuộc đi chăn trâu, trèo cây hái trái trộm của sản phẩm xóm, cùng nhau đi ra đồng đi bắt cá, với mọi người trong nhà ra sông tắm truồng phần nhiều chiều hè nóng nực.

Đến tuổi cắp sách tới trường thì quê nhà lại là ngôi ngôi trường làng, làm bằng mái tranh, vách đất khu vực tôi ê a học nhưng bé chữ đầu tiên. Bao hàm giờ ra chơi, say mê vui quên cả tiếng trống giục vào lớp. Quê hương gắn sát với phần lớn kỷ niệm vui bi đát với lũ các bạn cùng lớp, cùng thôn. Khi tập luyện vui, có những lúc lại giận nhau, thậm chí đánh nhau mà lại rồi lại không còn giận và thường xuyên chơi các trò chơi dại dột, vô tận của con trẻ.

Quê hương còn là hai con mắt đen, thú vui tinh nghịch của cô bạn thân da ngăm black cùng lứa, cùng đến lớp cùng lớp, đơn vị chỉ giải pháp nhà tôi một quãng đê thôi. Hai đứa thường share cho nhau những kín đáo trẻ con, thuộc vô tứ chơi với nhau đông đảo trò chơi trẻ con và cùng tháo truồng rửa ráy sông với tắm mưa phần đa ngày hè lạnh nực.

Tôi dần lớn lên và bố mẹ tôi cũng già đi. Rất nhiều nếp nhăn mở ra trên trán bố mẹ càng nhiều. đầy đủ lũy tre, con đường, khoảng tầm trời rất quen thuộc và gần cận nhưng hình như đã trở buộc phải chật bé nhỏ và vượt quen thuộc, cũ kỹ. Tôi cần những cái gì đấy mới lạ và và đều chân trời rộng lớn hơn. Tôi đưa ra quyết định rời xa quê nhà để tò mò những miền đất xa lạ, để ước ao có cuộc sống tốt đẹp mắt hơn, khác với với cuộc sống thường ngày hàng ngày sinh hoạt sau lũy tre làng quê hương. đứa bạn ngày xưa cũng mập lên thuộc tôi, vẫn thân nhau nhưng giờ đây giữa cả hai gồm một khoảng cách vì cửa hàng chúng tôi đã to rồi. Đó là việc e thẹn của người phụ nữ xuân thì và đàn ông trai đang lao vào tuổi dậy thì.

Mẹ đã sẵn sàng hành trang đến tôi lên đường. Đêm trước thời gian ngày lên đường bà bầu dậy sớm đồ dùng xôi cùng giã muối hạt vừng cùng gói vào dòng mo cau nhằm tôi gồm cái ăn uống khi đói lòng trên tuyến phố đi tìm cuộc sống mới. Do dự những khó khăn hay thuận tiện đang ngóng tôi sinh hoạt phía trước. Người mẹ dúi vội vào tay tôi một trong những tiền nhàu nát . đo đắn do mẹ tôi dành riêng dụm lâu nay hay bà mẹ vay lâm thời bà bé lối xóm. Mẹ cha tiễn ra ngõ nhưng mà đứng quan sát mãi cho đến khi tôi mệnh chung dạng. Thời gian đó tôi chỉ ước mong muốn mình về bên đứa trẻ nhỏ ngày xưa, dù có một lúc thôi, nhằm tôi được ôm siết lấy mẹ nhằm được trong khoảng tay ấm cúng của mẹ, nhằm được thắc mắc “Sao bà bầu lại khóc?”, để chị em vội kim cương nói lảng, giọng ngèn ngẹn: “Đâu có! loại gì cất cánh vào mắt chị em mà!”. Quê hương là hình bóng phụ huynh già dõi chú ý theo mãi người con đang tránh xa quê hương trong 1 trong các buổi sáng mau chóng tinh mơ, chưa hẹn ngày về.

Những ngày tôi xa quê là đều ngày chị em nhớ tôi, lo mang đến tôi, gồm có đêm thao thức thương nhỏ nhưng người mẹ không thổ lộ lời. Mỗi lần nhận tin vui của tớ là người mẹ khoe khắp lối xóm. Người cùng làng cho biết tôi chạm mặt chuyện trắc trở là chị em thắp hương tôn kính thầm xin các cụ ông vải và ước trời phật phù hộ, muốn cho nhỏ mau giường vượt qua chuyện không may. Gồm gì ngon, mẹ vẫn muốn để dành riêng cho tôi tuy vậy mẹ ko biết bao giờ tôi trở về. Dù sao thì cũng nhờ đó mà mẹ vơi bớt nỗi ghi nhớ se lòng đứa con đang ở xa, không biết nơi chân mây góc bể nào.

Tết như thế nào tôi đưa tin sẽ về ăn uống Tết là người mẹ vui lắm. Bà mẹ tất bật chuẩn bị mọi thứ để tiếp tôi về ăn Tết. Tôi hình dung ra góc nhìn mẹ vui như con trẻ lại cùng dáng đi tất bật của người mẹ mà không ngoài se fe trong lòng. Ngày tôi lại rời khỏi quê, bà mẹ lại chuẩn bị đủ thứ quà Tết quê bắt tôi đưa theo cho hết.

Tôi dần béo khôn và đã quen thuộc dần với yêu thích cuộc sống thường ngày phồn hoa vị trí đô thị. Có lần về quê, mẹ cho thấy thêm cô nhỏ nhắn ngày xưa sẽ lấy chồng làng bên. Thỉnh thoảng em vẫn mang lại thăm người mẹ và hỏi thăm về tôi. Tự dưng thấy nhớ hầu như những kỷ niệm của nhì đứa rất lâu rồi đó. Em và tôi không tồn tại hẹn ước và chỉ là bạn bè của nhau thôi. Cơ mà mãi mãi em vẫn là một phần của quê nhà trong trung tâm trí tôi.

Rồi tôi có mái ấm gia đình riêng bà bầu mừng lắm. Mắc với mưu sinh vị trí quê người nên phần lớn lần tôi về quê cũng thưa dần đi. Các hình ảnh quê xưa hiện giờ chỉ còn vào tiềm thức và thốt nhiên một tối nào kia giấc mơ đưa tôi trở về những năm tháng ấu thơ bên mẹ khiến cho tôi đột nhiên nhớ bà mẹ đến ứa nước mắt. Bất chợt một hôm nào đó tôi đơ mình khi nhìn thấy hình dáng ai giống chị em trên đường đi làm về. Tôi thầm hứa với lòng mình vẫn sớm đưa vk con về thăm thân phụ mẹ. Cơ mà những bề bộn công câu hỏi và cuộc sống hối hả mưu sinh vị trí đô thị khiến cho tôi quên mất ý định hôm nào. Có những chiếc Tết tôi và gia đình không trở lại viếng thăm quê, thăm chị em được thừa xa xôi. Yêu mến lắm người mẹ những ngày sát Tết, cứ chiều chiều ra ngõ trông ngóng với hi vọng mong manh tôi đã về để mẹ được chạm chán con,gặp dâu, chạm chán cháu.

Những lần cha mẹ ốm, tôi tranh thủ về thăm một nhị hôm rồi gấp vã ra đi. Rồi một ngày kia, mẹ bất ngờ đột ngột từ giã cõi đời, tôi về ko kịp về để gặp mẹ trước lúc mẹ nhắm mắt. Quê hương lúc này chỉ còn phụ thân già yếu hèn và bà bầu tôi chỉ còn là hình hình ảnh sau màn sương sương trên bàn thờ. Tôi lưu giữ hình bóng mẹ sườn lưng còng, kháng chống gậy đi trên đường những trưa nắng và nóng chang chang ngày xưa. Còn đâu dáng mẹ đang đứng chờ nhỏ nơi đầu ngõ. Mùi mồ hôi quen thuộc thời trước mà tôi ngửi thấy lúc còn nằm trong trong lòng mẹ như còn lẩn tắt thở đâu đây.

…Rồi cho đến lúc tôi tóc đang điểm sương, quá nửa đời người, tôi ra quyết định từ bỏ mọi tất bật của cuộc đời, về bên quê xưa, trở về nơi chôn rau cắt rốn nhằm sống cuộc sống thông thường ở làng mạc quê. Những con tôi vẫn cũng đang sống rất xa quê. Lừng chừng tôi lại tương đương như bố mẹ tôi rất lâu rồi không? Tôi đang lại ngồi bi tráng nhớ những người con ở xa quê. Không biết bọn trẻ đang bôn ba xa nhà, thích cuộc sống đời thường mới, tất cả nhớ quê, gồm nhớ cha mẹ già đang ước ao ngóng không?

Những bài bác thơ nói đến quê hương tổ quốc kể về đông đảo khung cảnh tuyệt đẹp nhất của tổ quốc, những vận động thú vị tại mỗi xóm quê, giúp bé xíu trau dồi thêm tình yêu với mái ấm gia đình và khu đất nước. Dưới đó là danh sách những bài xích thơ về quê hương đất nước giỏi nhất vị nguontramhuong.com nguontramhuong.com Blog học hỏi và chọn lọc.


Xem nhanh

1. Thơ 4 chữ về quê nhà đất nước2. Thơ 8 chữ về quê nhà đất nước3. Những bài thơ lục bát về quê nhà đất nước4. Bài thơ ca dao về quê nhà đất nước

1. Thơ 4 chữ về quê nhà đất nước

1.1 Quê tôi

Sáng tác: Sưu tầm

“Ai về xoay lao
Biển xanh biếc thắm
Cỏ cây cỏ mượt
Dịu dàng thân quen
Đẹp lắm quê ta
Em ơi hãy đến
Góc phố nhỏ tuổi nhoi
Hoàng hôn đẹp lắm.In sâu cam kết ức
Không thể làm sao mất
Là tình quê hương
Mãi lưu giữ xa xăm
Năm nao còn giặc
Ong đến từng bầy
Phải chăng như tiếng
Quân thù hét la.Rồi sau từng trận
Sang bằng chiến địa
Tiêu diệt cả đàn
Un trong huyết lửa
Vùng quê anh dũng
Xưa nay vẫn thế.”

Mở đầu bài xích thơ là phong cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp vị trí cù lao – quê nhà của tác giả. Tiếp theo sau là hồ hết dòng hồi ức về thời chiến tranh, khi giặc được ví như những bọn ong ùa đến tiến công cù lao. Thông qua đó, người sáng tác muốn thổ lộ tình yêu thương tha thiết so với quê hương và sự kính trọng so với người lính đã anh dũng chiến đấu để mang đến tự do cho vùng quê như hiện tại tại.

1.2 Vẽ quê hương

Sáng tác: Định Hải

“Bút chì xanh đỏ Em gọt hai đầu Em demo hai màu xanh da trời tươi, đỏ thắm Em vẽ xóm làng Tre xanh, lúa xanh Sông máng lượn xung quanh Một loại xanh non Trời mây mênh mông Xanh ngắt ngày thu Xanh màu mong mơ…

Em quay đầu đỏ Vẽ nhà em làm việc Ngói new đỏ tươi Trường học trên đồi Em tô đỏ thắm Cây gạo đầu làng mạc Hoa nở chói ngời A, nắng lên rồi Lá cờ Tổ quốc bay giữa trời xanh…

Chị ơi tranh ảnh Quê ta rất đẹp quá!”

Danh sách những bài bác thơ tốt về quê hương non sông không thể bỏ qua bài bác thơ này của tác giả Định Hải. Bài bác thơ đem 2 màu sắc đỏ cùng xanh thống trị đạo. Màu xanh lá cây hiện lên qua các bức vẽ của bạn bé dại về lũy tre, đồng lúa, bầu trời, dòng sông. Điểm xuyến vào kia là red color gắn với mái ngói của ngôi nhà, gần như đóa hoa gạo đầu xóm, cùng với lá cờ tổ quốc.

1.3 Bảo Lộc quê tôi

Sáng tác: Sưu tầm

“Bảo Lộc quê tôi Nó đẹp tuyệt vời nhất tỉnh tất cả thác nước Đambri bao gồm hồ Bảo Lộc Bảo Lộc thú vui Bảo Lộc con người Cái gì rồi cũng đẹp Tôi yêu Bảo Lộc.”

Đây là 1 trong những bài thơ về quê hương nước nhà ngắn nói đến địa danh Bảo Lộc. Bảo Lộc là 1 trong những huyện trực thuộc tỉnh Lâm Đồng, danh tiếng gần xa cùng với thác nước Đambri hùng vĩ. Bài bác thơ ca tụng cảnh đồ dùng thiên nhiên xinh tươi và lòng tin mến khách của tín đồ dân Bảo Lộc, từ đó biểu hiện tình yêu sâu sắc của tác giả dành cho quê mùi hương mình

1.4 hạt gạo làng ta

Sáng tác:Trần Đăng Khoa

“Hạt gạo thôn ta bao gồm vị phù sa Của sông kinh Thầy gồm hương sen thơm Trong đầm nước đầy bao gồm lời mẹ hát Ngọt bùi đắng cay…

Hạt gạo buôn bản ta tất cả bão tháng bảy bao gồm mưa tháng ba Giọt những giọt mồ hôi sa đông đảo trưa mon sáu Nước như ai nấu chết cả cá cờ Cua ngoi lên bờ người mẹ em xuống cấy…”


Có thể nói, Hạt gạo xã ta là bài bác thơ giỏi về tình thân quê hương quốc gia không ai không biết. Bài xích thơ của người sáng tác Trần Đăng Khoa còn được phổ nhạc và đổi thay ca khúc thiếu nhi cực kỳ được yêu thích.

*
Hạt gạo xã ta là bài bác thơ tốt về quê nhà đất nước

Bài thơ lồng ghép đa số hình hình ảnh về quá trình làm nên gạo, tự phù sa của sông, mang đến hồ sen thơm ngát, những cơn bão tháng bảy, trận mưa tháng ba, từ kia gợi nhớ mang lại nỗi vất vả của fan nông dân khi tạo ra sự những phân tử gạo quý giá.

1.5 quê nhà của tôi

Sáng tác: Sưu tầm

“Quê hương của mình Một blue color xanh Của rặng tre già Đung đưa trước gió.

Quê hương thơm của tôi gần như ngày trưa hè người người tràn ngập Gặt từng bông lúa.

Quê mùi hương của tôi gồm dòng sông Tích Nước chảy tứ bề Cá tập bơi tung tăng.

Quê hương của tớ Đẹp mang đến vô ngần Tôi mến, tôi yêu quê hương Cần Kiệm.”

Tác giả tận hưởng khoảng thời gian buổi trưa hè khi đang nhìn ngắm vẻ đẹp mắt của làng mạc quê.Thông qua phần lớn câu thơ, quê nhà của người sáng tác hiện lên thật im bình và tràn đầy màu sắc, với phần lớn rặng tre già xanh mát, gần như bông lúa chín vàng, những đàn cá bơi tung tăng trong loại sông Tích.

Xem thêm: Những bệnh trầm cảm sau sinh và cách vượt qua, dấu hiệu sớm của trầm cảm sau sinh

2. Thơ 8 chữ về quê hương đất nước

2.1 quê nhà tôi

Sáng tác: Tế Hanh

“Quê mùi hương tôi tất cả con sông xanh rì Nước gương vào soi tóc gần như hàng tre trung tâm hồn tôi là một trong những buổi trưa hè tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng. Chưa biết nước có giữ ngày, giữ lại tháng Giữ bao nhiêu kỉ niệm giữa chiếc trôi? Hỡi dòng sông đã rửa mặt cả đời tôi! Tôi giữ lại mãi mọt tình mới lạ Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ con Sông của miền nam bộ nước Việt thân yêu lúc bờ tre ríu rít giờ đồng hồ chim kêu lúc mặt nước chập chờn con cá nhảy anh em tôi tụm năm tụm bảy bè phái chim non bơi lội trên sông Tôi giơ tay ôm nước vào lòng Sông mở nước ôm tôi vào dạ chúng tôi lớn lên mọi người mỗi ngả Kẻ khuya sớm chài lưới mặt sông Kẻ cuốc cày mưa nắng ko kể đồng Tôi cố gắng súng xa nhà đi kháng chiến Nhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió đại dương Vẫn trở về lưu lại luyến mặt sông Tôi lúc này sống trong lòng khu vực miền bắc Sờ lên ngực nghe trái tim thầm đề cập Hai tiếng thiêng liêng, nhị tiếng “miền Nam” Tôi nhớ không nguôi tia nắng màu kim cương Tôi quên sao được nhan sắc trời xanh xao Tôi ghi nhớ cả đa số người xa lạ biết… bao gồm trưa tôi đứng dưới hàng cây bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn trề Hình hình ảnh con sông quê lanh tanh Lai láng rã lòng tôi như suối tưới quê hương ơi! Lòng tôi tương tự như sông Tình bắc vào nam chung rã một mẫu Không gành thác làm sao ngăn cản được Tôi đã lại nơi tôi hằng mơ ước Tôi đã về sông nước của quê nhà Tôi đã về sông nước của tình thương…”

Bài thơ viết về quê hương đất nước của phòng thơ Tế khô nóng là một thành phầm không thể làm lơ khi cho bé học thơ 8 chữ. Dù hiện tại đã sinh sống tại miền Bắc, tuy nhiên nỗi ghi nhớ quê hương, nhớ miền nam của tác giả vẫn luôn luôn hiện hữu. Nhị câu thơ “Tình nam bắc chung tan một cái / ko gành thác nào rào cản được” là lời xác minh rằng dân tộc nước ta là một, ko ai rất có thể chia giảm và phòng cản vn đoàn tụ.

*
Hình hình ảnh làng quê bình dị luôn khiến mọi fan phải xao xuyến, ghi nhớ về quê hương

2.2 Chợ quê

Sáng tác: Phạm Hùng

“Đàn gà nhỏ ngẩn ngơ tìm bóng bà mẹ Cụm dong riềng tơi tả lá chiều qua! bãi đất trống nơi đầu làng rộn rã Khi giọt sương vẫn còn đấy đọng bên trên cành Quê tôi đấy từng ngày phiên tháng chạp Rất ầm ĩ đẩy nhịp sống thêm nhanh.

Tiếng mỉm cười nói rộn rã gây náo nhiệt người hỏi mua, kẻ mời phân phối không chấm dứt Quả bưởi phệ còn nguyên cành đá quý ruộm buồng chuối tề cao buộc phải đến ngang lưng.

Mớ cải bẹ nom mỡ màng xanh mướt Củ su hào nguyên phấn white tròn xoe quả cà chua đỏ nhìn mịn màng căng mọng rất nhiều mớ hành đâu hèn nõn nà khoe.

Cành ly trắng đã vươn mình kiêu hãnh Gốc đào phai trổ lộc biếc mềm mại Những bông cúc luôn luôn nhẹ nhàng êm dịu số đông đóa hồng lại đài những kiêu sa.

Mấy đứa trẻ tháng men ngồi coi chữ ráng đồ già mài mực hạ tứ thơ Cô cung cấp vải luôn mồm rằng lụa tốt Mấy đấng mày râu trai thấy gái đẹp… lượn lờ.

Lon thúng nếp người mẹ đong về gói bánh phân phối đôi gà, tải thịt lợn làm cho nhân Vài cam kết đỗ, cân miến cùng hoa quả Ồ thì ra… tết Nguyên Đán đã gần.

Những cam kết ức của một thời con trẻ Chờ bánh chưng, ao ước áo mới… ùa về Vẫn xuôi ngược giữa chiếc đời gấp rút Nay đắm ngập trong một góc chợ quê.”

Bài thơ Chợ quê là đông đảo dòng trung tâm sự của tác giả khi nhìn ngắm cảnh vật quê hương vào lúc Tết đến. đầy đủ người người nào cũng hối hả, phiên chợ quê bắt đầu khi phần lớn giọt sương vẫn còn đó đậu bên trên cành cây.

Xuyên suốt bài bác thơ là đều hình ảnh đặc trưng của không gian Tết như: lá dong riềng, phòng chuối, gốc đào, sạp viết chữ của nắm đồ…, khiến người gọi như chìm vào ko khí chuẩn bị Tết cùng mọi người trong bài xích thơ.

2.3 Tổ quốc nhìn từ biển

Sáng tác: Sưu tầm

“Nếu Tổ quốc sẽ bão giông từ biển khơi Có một phần máu thịt sống Hoàng Sa Ngàn năm trước con theo phụ thân xuống biển chị em lên rừng thương lưu giữ mãi trường Sa Đất non sông khi chấp chới bóng giặc những con ở thao thức phía ngôi trường Sơn biển lớn Tổ quốc chưa một ngày im ả Biển đề xuất lao như áo mẹ bạc sờn giả dụ Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển người mẹ Âu Cơ hẳn quan trọng yên lòng Sóng lớp lớp đè lên trên thềm lục địa Trong hồn người có ngọn sóng làm sao không…”

Bài thơ là lời trăn trở của một fan con khu đất Việt về số đông giông bão đang ùa đến tổ quốc nơi hải dương xa. Các giông bão ấy đã khiến cho nhiều người nằm lại trên Hoàng Sa, ngôi trường Sơn. Điểm trông rất nổi bật của bài xích thơ là lồng ghép hình hình ảnh Lạc Long Quân – Âu Cơ đưa nhỏ xuống biển, lên rừng hết sức sâu sắc.

2.4 chỗ tôi sinh ra

Sáng tác: Sưu tầm

“Nơi tôi sinh Tây Ninh xã quê nhỏ tuổi Không ồn ào náo nhiệt quá ai ơi Những con phố mòn lối bước chân đi người qua lại ngược xuôi yên lẽ.

Nơi tôi sinh Tây Ninh xã quê bé dại Từng con fan đều thấy rất không còn xa lạ Phiên chợ thành ồn ào buổi chiều hoen Đêm đèn sáng thả hồn theo làn gió.

Nơi tôi sinh con phố ngắn và thuôn Thường rộn ràng tấp nập những buổi sáng, chiều hôm Hàng tiệm mọc lổn nhổn lấn xuống đường Người lao hễ quen ngửi mùi khói bụi.

Nơi tôi sinh nhỏ ngõ thiệt là nhỏ dại Chỉ lâu năm chừng nhị chục bước chân Ngõ thì thấp bên lại nên cao lên. Để tránh bị lụt từng mùa mưa và bão tới.

Nơi tôi sinh con ngõ thiệt là nhỏ tuổi 7,8 mái ấm gia đình hoà thuận sống mặt nhau bạn lao cồn nghèo đa phần là thuộc hạ . Sống đơn giản và giản dị giàu tình yêu đồng nhiều loại . đơn vị tôi sinh hoạt nơi bình dân đó đấy…”

Bài thơ địa điểm tôi hiện ra là hầu như dòng thơ dí dỏm kể về ngôi làng nhỏ của người sáng tác tại Tây Ninh. Khu vực đây không hề ồn ào, náo nhiệt, cũng không có đường xá rộng lớn rãi, nhà cửa khang trang. Cho dù vậy, con tín đồ nơi đây bên cạnh đó không hề để tâm tới các điều thua thiệt ấy. Những bé ngõ bé dại có 7,8 mái ấm gia đình sinh sinh sống vẫn siêu hòa thuận, người nào cũng sống giản dị, đùm bọc cho nhau là điều khiến cho tác đưa càng thêm yêu dấu làng quê của mình.

3. Các bài thơ lục chén bát về quê nhà đất nước

3.1 Về Làng

Sáng tác: Phạm hương Giang

“Về làng đi dọc triền đê mùi hương thơm lúa chín hương quê lắng đọng Say cảnh mặt trời lên rất cao Dừng chân cùng bước ghé vào tán cây Gió đồng thanh đuối hây hây Cò trắng bay lả tràn trề mộng mơ cảnh quan đẹp mang lại thẫn thơ Để fan xa xứ ngơ ngẩn nhớ nhà.”

Những bài thơ về chủ thể quê hương tổ quốc thường mang đến cảm hứng nhẹ nhàng, gợi nhớ phần nhiều ký ức giá trị về làng quê của từng người, và “Về Làng” cũng chưa phải ngoại lệ. Tác phẩm của phòng thơ Phạm mùi hương Giang là lời từ sự của bạn con xa quê đã đi dọc triền đê nhằm về làng. Trên tuyến đường đi, phong cảnh cánh cò trắng cất cánh lả thân đồng lúa chín thơm mùi quê hương đã khiến tác mang nhớ quê đến thẫn thờ.

3.2 ngôi trường Sa Thân Yêu

Sáng tác: Nguyễn Thị Loạt

“Mênh mông trời biển bát ngát Một vùng biển đảo thật là thân thương những anh ngơi nghỉ đó biên giới Cầm cứng cáp tay súng phòng phường xâm lăng nối liền biển đảo xa xăm ngôi trường Sa yêu thích tháng năm giữ lại gìn Toàn dân gửi trọn lòng tin Để cho dân tộc bình lặng tháng ngày tự do hạnh phúc vui cầm Trường Sa yêu thương dấu hằng ngày bên anh.”

*
Những bài thơ lục chén về quê hương đất nước

Đây là bài xích thơ mệnh danh về quê hương quốc gia sáng tác về những người lính đang bảo đảm đảo trường Sa thân yêu. Dù chạm chán nhiều trở ngại nơi đảo xa, những anh vẫn sinh hoạt đó, gắng chắc tay súng để ngăn ngừa phường xâm lăng, gìn giữ hòa bình hạnh phúc đến dân tộc.

3.3 Nỗi lưu giữ quê hương

Sáng tác: Quốc Phương

Đi đâu cũng ghi nhớ quê nhà Sân đình giếng nước cây đa trước chùa Chợ phiên sôi động bán sở hữu Đường làng tràn trề sớm trưa đi về Chiều chiều nắng và nóng nhạt triền đê có thói gồm lề lũ trẻ chăn trâu Thả diều tấn công trận hồi lâu Rủ nhau tắm đuối dưới mong thủy nông Đầu xã trải rộng lớn cánh đồng màu xanh lá cây cây lúa cấy trồng xuất sắc tươi Ao làng rộn rã nói cười Mấy cô gánh nước với người đi ngang ghi nhớ quê nỗi nhớ mơ màng Phong sương bắt buộc phải xa làng làm cho ăn bây giờ đã bớt trở ngại Cùng nhau ta rủ thường niên ta về.

Đây là bài thơ lục bát về tình yêu quê hương đất nước được tác giả Quốc Phương chế tác khi sẽ xa nhà làm cho ăn. Ráng nhưng, dù cho có bị chia cách về khía cạnh địa lý, nỗi ghi nhớ quê của người sáng tác chưa khi nào nguôi.

Đi mang đến đâu, tác giả cũng sẽ liên tưởng mang đến hình hình ảnh tại thôn của mình, như sảnh đình giếng nước, bè bạn trẻ chăn trâu thả diều vào từng buổi chiều, đều cô gánh nước tại ao xóm nói cười rộn rã. Cuối thơ là lời hứa hẹn của tác giả khi đã giảm khó khăn, một mực sẽ về thăm quê nhà hàng năm.

4. Bài thơ ca dao về quê nhà đất nước

4.1 bài bác ca dao 1

Sáng tác: Nguyễn Đình Thi

Việt Nam nước nhà ta ơi

Mênh mông đại dương lúa đâu trời đẹp mắt hơn

Cánh cò cất cánh lả rập rờn

Mây mờ bịt đỉnh Trường sơn sớm chiều.”

Với đặc điểm vần điệu dễ dàng nhớ, dễ dàng thuộc, những bài thơ về quê hương non sông cho trẻ mầm non thuộc thể thơ ca dao lục bát là một trong lựa chọn rất vừa lòng lý dành cho ba mẹ. Bài bác ca dao bởi nhà thơ Nguyễn Đình Thi sáng sủa tác, diễn đạt hình ảnh biển lúa chín vàng, trên là những bọn cò bay lả hết sức yên bình của nông thôn Việt Nam. Đối lập với mọi cánh đồng lúa sinh sống đồng bằng đó là hình ảnh đỉnh Trường tô được mây mờ bít phủ- khu vực đã chứng kiến biết bao trận chiến oai hùng của dân tộc bản địa ta.

4.2 bài bác ca dao 2

“Thăng Long hà nội đô thành nước nhà ai vẽ yêu cầu tranh họa đồ cố đô rồi lại tân đô nghìn năm văn vật hiện giờ là đây.”

*
Tự hào nghìn năm Thăng Long Hà Nội

Đây là một trong những câu thơ lục bát về quê hương tổ quốc nói về kinh kì Thăng Long – Hà Nội. Trải qua hàng trăm ngàn năm gây ra và phát triển, từ nắm đô rồi lại thành tân đô, Thăng Long hà nội thủ đô vẫn cất giữ trọn vẹn nét xinh đặc trưng như tranh họa trang bị cùng mọi giá trị văn hóa lịch sử vẻ vang quý giá.

4.3 bài bác ca dao 3

“Ai về lưu giữ vải Đinh Hòa lưu giữ cau Hổ Bái, ghi nhớ cà Đan Nê ghi nhớ dừa Quảng Hán, Lựu khê Nhớ cơm chợ Bản, giết thịt dê tiệm Lào.”