Nhạc sĩ cung tiến: “hoài cảm” về một “ hương xưa là gì, ý nghĩa của bài hát hương xưa (nhạc sĩ cung tiến)

-

Tôi phát âm được trên tạp chí Tia sáng bài viết thú vị - di tích mùi mùi hương châu Âu: Khi mùi vị gợi mở mặt đường về thừa khứ. Theo đó, thân lúc ý tưởng bảo tồn di sản giác quan lại (sensory heritage) yên ổn lẽ xuất hiện trong nghành văn hóa và bảo tàng, thì dự án công trình ODEUROPA - bắt đầu được reviews vào đầu năm mới 2021 - đã thực hiện trí tuệ nhân tạo (AI) để gây ra một tủ sách về các mùi hương trong lịch sử hào hùng nhằm khám phá mùi mùi hương đã định hình các xã hội trong vượt khứ như vậy nào. Inger Leemans - Trưởng dự án công trình giải thích: “Mùi hương là tuyến phố rất trực tiếp để những người liên kết với thừa khứ. Chúng tôi muốn giúp gần như người tìm hiểu về mục đích của chúng trong lịch sử dân tộc và bảo tồn những mùi thơm này cho những thế hệ tương lai”. Như vậy, không chỉ là có hầu hết di sản hữu hình mà cả những di sản vô hình như mùi hương thơm cũng rất cần được bảo tồn.

Bạn đang xem: Hương xưa là gì


*
Tranh minh họa: Internet

Thiết nghĩ, hồn từng người trưởng thành là một bảo tàng mùi hương. Số lượng và quality chủng một số loại mùi hương thơm trong mỗi bộ sưu tầm đó phụ thuộc vào cuộc sống trải, vào cường độ và trường độ của ấn tượng, của ám ảnh… chỗ từng người.

Đó trước hết rất có thể là hồ hết mùi hương dâng lên từ đông đảo món nạp năng lượng được sản xuất bởi bàn tay mẹ tự ngày xửa thời xưa - các món ngon ngậm ngon ngùi bất khả chũm thế, một đi ko trở lại. Mùi của rất nhiều món ăn uống mang mùi vị tình thân này hay được hấp phả quấn quyện vì mùi Tết, vì hương quê, bởi vì vị thanh bần… nằm trong về thời gian đã mất.

Nói đến mùi Tết, khứu giác của tôi như vẫn nồng nã hương thơm vải thơm áo mới người mẹ mua ngăn tủ phập phồng. Mùi phiên chợ cuối năm. Mùi hương giấy xanh đỏ tím quà chị giảm xúc xích treo è cổ nhà, xâu bé rô làm cho rèm. Mùi câu đối đỏ, tranh Đông Hồ cha trải phẳng ra phản nghịch quét hồ nước dán lên. Mùi hương vôi anh sơn new tường. Mùi đậu xanh người mẹ đồ đem trộn con đường bánh mài nhỏ tuổi và gừng tươi rồi giã nhuyễn để làm nhân bánh ít. Mùi thịt chị em ướp với tiêu, hành củ, nước mắm để làm nhân bánh chưng. Mùi lửa bập bùng nức nao những nồi bánh. Hương thơm pháo hương trầm ngạt ngào thôn xóm òa vỡ vạc giao thừa. Hương thơm thời gian dứt trôi, khu đất trời hội ngộ, âm khí và dương khí giao hòa, khát vọng thăng hoa.

Thế hệ cuối 7X sinh ra và phệ lên sống nông xóm rồi lập nghiệp ở tp như tôi chẳng yêu cầu ngẫu nhiên cơ mà hồn rưng rưng mỗi lúc vọng ngân bài thơ nhà bếp lửa của bằng Việt giỏi truyện ngắn nhì đứa trẻ em của Thạch Lam. Mùi khói từ bếp lửa ấp iu nồng đượm của bạn bà mãi làm cay sinh sống mũi đứa cháu. Hương thơm âm ẩm bốc lên, khá nóng của buổi ngày lẫn với mùi mèo bụi thân thuộc trước giờ phút của ngày tàn khu vực phố huyện nghèo khiến hai đứa trẻ con tưởng đó là mùi riêng rẽ của đất, của quê hương mình.

Kể làm sao cho hết, phân loại thế nào cho rạch ròi rất nhiều mùi mùi hương ngồn ngộn tràn đầy nơi chống hồn vừa thênh thang vừa hạn hẹp chật của tôi. Chỉ riêng hương thơm quê nưng nức nồi nước xông chị nấu nướng bảy sản phẩm lá cây các ngày tôi cảm cúm, tốt mùi quê thơm phức hũ mắm mẹ chưng mở nắp hầu hết ngày bão lụt… cũng đầy đủ trì níu con thuyền hồn tôi neo đậu bến quê, sau mê mải du ca phiêu lãng tư phương tám hướng.

Đôi khi, mùi không phải liên nối con bạn ta với rất nhiều gì sẽ hoặc vẫn thân nằm trong với họ, mà ở 1 chiều ngược lại, nó gợi dẫn con bạn ta mơ tưởng tới những miền xa. Tôi là fan của đồng bằng, một tuổi thơ hoàn toàn gián cách với rừng với biển. Bà bầu tôi lại tới từ miền rừng. Những mẩu chuyện mẹ rủ rỉ nhắc kích hoạt cùng căng mở hết kích cỡ trí tưởng tượng của tớ về xứ sở rừng rú thâm u, hoang dại. Một ngày, bố tôi vô tình mang đâu về một cuốn truyện mang tên Khoảng trống trong rừng. Chiếc vương quốc của không ít đứa trẻ trong truyện có tác dụng tôi khát thô hồn một lượt được đến với đại ngàn. Thế cho nên mà tôi hít hà mùi rừng nơi gánh củi của ba, khúc thùng của anh, gánh lá của chị các lần mọi fan đi rừng về. Hải dương cũng nghỉ ngơi tận đẩu tận đâu, tôi cần thiết biết được. Vậy nên, 1 trong các buổi chiều tới trường về, tôi mãn vị khi được hưởng thụ món nghêu sò biển (người ta mang từ đâu về chợ quê bán) bà mẹ nấu canh cùng với mít chua với lá lốt. Phải nói, sẽ là món canh ngon xuất sắc độc nhất vô nhị tôi từng nạp năng lượng mà cho tới tận hiện nay chưa một sệt sản cao cấp nào hoàn toàn có thể soán ngôi của chính nó được. Ngoài cái hương vị nức nở của món canh, nên để ý hơn là mẫu mùi đại dương từ những cái vỏ ngao vỏ sò vằn vện hoa văn mãn nhãn cơ mà tôi đem rửa sạch phơi thô rồi làm đồ chơi những ngày dài sau đó. Hết xoay trở ngắm nghía, tôi lại áp chúng vào tai nhằm nghe tiếng sóng u u, rồi lại đưa bọn chúng lên mũi để ngửi cái mùi vừa tanh tao vừa thơm mát của đại dương. Bên trên bàn làm việc của tôi bây giờ có cả hương rừng Cà Mau lẫn mùi đại dương Trường Sa phả ra từ phần lớn kỷ vật nhưng tôi chiều chuộng mang sau này những cuộc dãi dề thủy bộ.

Có một cụm từ được dùng làm gọi thương hiệu vô cùng đúng đắn một trạng huống cảm giác, đó là “ăn/ uống ký ức”. Phải, đó là các lúc mà người ta không chỉ thưởng đồ ăn thức uống bởi vị giác cùng khứu giác, hơn nữa - quan trọng hơn là bởi siêu cảm giác. Ngày dời công ty từ quê lên phố, cha tôi sở hữu theo một cây két. Là quê tôi điện thoại tư vấn thế. Chẳng phát âm sao giờ tôi tra Google thì quán triệt ra kết quả, nếu tất cả thì kia lại không hẳn là cây nhưng tôi đang nói đến. Cây này rất giản đơn trồng. Thuộc loài thân củi. Lá non hái xuống rửa không bẩn thái sợi bé dại rồi rắc trộn vào món giá bán đỗ thì cực kỳ hợp vị. Cho tới nay, mỗi dịp quây quần tụ hội, đại mái ấm gia đình tôi lại được ăn cả một trời ký kết ức quê kiểng vày món giá đỗ lá két trời sinh một cặp này.

Xem thêm: Mua hương việt ở đâu - nước tương hương việt 500ml

Rồi năm ngoái, bạn thành phố hà nội dẫn tôi cho một quán coffe không đông khách hàng trên một tuyến đường cổ. Ko hẹn nhưng mà hữu duyên yêu cầu tôi cùng mùi cafe thơm thảo tuổi thơ được phen kỳ ngộ. Ngày ấy, người anh con chưng tôi sống và thao tác tận nông trường cà phê Đắk Lắk xa lơ xa lắc thi thoảng đưa về hoặc gởi về cho bố tôi một không nhiều cà phê. Tôi hay ngồi chống cằm sợ hãi chờ cà phê nhỏ dại giọt hết, mang đến khi tía bắc phin ra thì tôi chế nước sôi tự phích để pha lại nước hai, rồi mang đến đường vào với cũng trải nghiệm cà phê như ai. Mấy chục năm qua, uống cafe đủ loại, ở muôn khu vực khắp chốn, nhưng đó là lần đầu tiên, tại tp mà mình đang sống và làm việc này, tôi được chạm mặt lại dòng mùi cà phê trinh sơ thơ gàn ấy.

Mù màu, từ lúc nào đã là một trong những thuật ngữ sinh học thường xuyên thức. Đến thời đại Covid thì lại sở hữu thêm hiện tượng lạ mất khứu giác, có nghĩa là mù mùi. Chao ôi, làm cho sao hoàn toàn có thể hình dung, rằng đang sống ở trên đời và lại mất thời cơ nhìn ngửi nhan sắc hương của đời?

Nhà văn Gabriel García Márquez từng phân chia sẻ, rằng để thiết kế thành công các nhân đồ dùng độc tài trong mùa thu của vị trưởng lão, ngoài điều kiện cần là hầu hết nguyên mẫu bao gồm thật, thì yêu cầu thêm điều kiện đủ liên quan đến mùi hương hương. Rõ ràng là, sau 10 năm đọc tất cả những gì viết về các độc tài Mỹ Latinh và truyện trò với tương đối nhiều người sống bên dưới các cơ chế độc tài, khi đã rõ ràng trong đầu nhân thiết bị tiểu thuyết nhưng mình định viết sẽ như vậy nào, ông nỗ lực xóa đi các thứ đang nghe đã đọc, để hoàn toàn có thể sáng tạo new mà không thực hiện bất kì tình huống nào đã ra mắt trong đời thật. Ông nhận thấy một điều, rằng mình chưa từng sống qua quá trình độc tài nào, vì vậy nếu viết cuốn sách này sinh sống Tây Ban Nha thì ông sẽ cảm thấy được loại không khí độc tài ấy. Nhưng lại ông phát hiện ra rằng không khí Tây Ban Nha thời Franco hết sức khác với giao diện độc tài vùng Caribe. Vì thế cuốn sách gặp thuyệt vọng trong vòng ngực năm. Còn thứ gì đấy thiếu cơ mà ông không biết. Rồi một đêm, ông quyết định tốt nhất có thể là trở lại Caribe. Rứa là anh chị về lại Barranquilla sinh sống Colombia. Ông phát biểu một câu với những nhà báo mà người ta cứ nghĩ về ông đùa, rằng ông phải trở lại vì xem nhẹ mùi ổi. Thiệt sự, hương thơm ổi chính là thứ ông cần để xong xuôi cuốn sách.

Văn học tập còn có thể huyền thoại hóa mùi hương theo phong cách mà nhà văn Marcel Proust, cùng với Đi tìm thời hạn đã mất, đang vĩnh cửu hóa khoảnh khắc chiếc bánh madeleine gợi dậy quãng đời niên thiếu hụt của mình.

Mùi hương, qua màng thanh lọc của thời gian, qua lớp sương của hoài niệm, đổi mới mùi ký kết ức, triết xuất chưng đựng thành lắp thêm nước hoa quan trọng đặc biệt mà kẻ đa mang đa cảm hay xức lên hồn như một biện pháp thanh tẩy, cứu vớt rỗi.

Tuy nhiên, người sở hữu lọ mùi ký ức đẳng cấp trên là chỉ nhằm thơm mang đến riêng mình. Còn thơm cho những người khác? Thì fan ta là hoa đất đấy thôi. Mà câu hỏi của hoa là gì nếu chưa hẳn là tỏa mùi hương - hoa nào hương nấy? Chừng nào có thể mặc định hương thơm - theo cả nghĩa gốc lẫn nghĩa phái sinh của từ bỏ này - là điểm sáng nhận dạng của mỗi người, thì lúc đó cuộc đời new trở phải thuần khiết tươi mát tinh sạch.

Còn gì có công dụng gây chết giả ngây mê lịm nghỉ ngơi trên đời rộng là hương người, đặc biệt là một khi bạn đã thành người xưa?

Sân bên rợp bóng cây, chiều nào thì cũng thế, chị Vân lại quét gom thành đống những chiếc lá khô. Tiếng thanh hao ràn rạt, mùi khói lá thô vấn vít một vùng. Cô hít rước hít để mùi khói lá đốt lên cùng hướng hai con mắt như đang ngóng trông về ở đâu xa lắm. Mùi ngai ngái, thơm nồng đồng nội ấy gợi đến cô ký ức về căn nhà ấu thơ, ở đó có bóng hình ba quét sân hàng ngày nhiều bận mùa lá bàng rơi rụng cùng đều háo hức, giờ đồng hồ cười của không ít đứa trẻ em trong xóm. Từ ngày ra phố, mọi nơi tủ đầy bê tông, có lúc đơn lẻ nhìn thấy một khoảng chừng sân đầy lá rụng cùng mùi đốt lá cũng có tác dụng cô xao xuyến.


*

Cô nghiện mùi hương của mệ. đồ vật mùi diệu kỳ vẫn ủ nóng cô trong số những tháng năm dại khờ bé nhỏ bỏng. Đó là mùi tóc hương tình nhân kết, mùi sương bếp, sương sáng, nắng trưa, mưa chiều, phân chuồng, rơm rạ, bùn đất,… Đó là mùi thơm nức xì dầu trong số món kho, xào nuôi cô khôn to và âm ỉ theo cô suốt hành trình đằng đẵng con đường đời về sau…

Trước mỗi bữa ăn thời thơ ấu, điều cô mong chờ nhất sẽ là món cá kho đậm mùi hương xì dầu của mệ. Với nguồn cá trù phú sống sinh sống nước mặn, nước ngọt, nước chè hai xứ Huế, mệ tha hồ chọn kho cá diếc, cá rô đồng, cá kình, cá khoai, cá trắm, cá ngừ, cá nục,… thời nay qua mon nọ mà lại cô nạp năng lượng hoài ko ngán. Mặc dù là các nhiều loại cá không giống nhau, nhưng mệ đều có công thức chung ướp xì dầu làm gia vị chính cùng dầu ăn, muối, mì chính, hạt nêm, tiêu, ớt trái xanh, tóp mỡ, làm cho dập mấy hột ném quê… Ôi chao là béo, là thơm, là đậm đà, cay nồng mà sau đây dẫu ăn uống bao món cá kho ở các nơi cùng “cao lương, mỹ vị” khắp chốn, cô vẫn râm ran nhớ hương thơm vị khó quên của món cá kho mệ làm cho từ miền xa ngái.

Đi qua tháng rộng năm nhiều năm nghĩa là đi qua ti tỉ mùi hương xa sát chộn rộn. Hương thơm hương đất tanh tanh sau mưa. Vị mặn nồng của hải dương hát chiều nay. Mùi hương cỏ cháy bên trên bình nguyên bazan khu đất đỏ. Mùi hoa ngọc lan và lắng đọng thoang thoảng ghi nhớ tuổi học trò tinh khôi. Hương thơm nước lá trong mát thảo thơm bà bầu nấu mỗi ngày… Mùi nào thì cũng là niềm riêng nỗi nhớ, là nỗi trân quý mọi điều đến, đi…

Người ta thường nhớ một hương thơm hương nhưng mà kỳ thực là lưu giữ một thói quen, một kỷ niệm, một thanh xuân và nhớ thiết yếu mình của mon năm xưa cũ. Như chiều nay, trên đường xa đông tín đồ qua, bất giác thoảng nơi đây mùi hương thơm quen thuộc. Một ít trầm, một chút ít mộc, một phút phong sương, một chút ít nhẹ như gió thoảng tối trăng hè, một chút ít mùi ký kết ức của ba, rất thân thương… giữa những mùi thương nhớ cô luôn luôn thèm chạm chán lại, bao gồm mùi của sự việc tĩnh lặng. Đó là vật dụng mùi với lại xúc cảm bình yên với an toàn. Giống như trong một tối trăng, bên trên ngọn đồi xanh mướt, nhì người dễ chịu và thoải mái yên yên ổn ngồi bên nhau, không nên gồng gánh, không buộc phải cố gắng. Tất cả khi nói phần nhiều điều ko đầu ko cuối. Bao gồm khi chỉ với nghe từng tương đối thở, giờ đồng hồ gió lao xao. Vậy mà lại cũng thấy đủ đầy và trọn vẹn. Tương tự như sau ngày nhiều năm ngụp lặn ngơi nghỉ công sở, về bên nhà, cô đốt hũ nến thơm, tắt hết những nền tảng social và nằm như chú mèo ngoan nhàn hạ giở từng trang sách mỏng để mến yêu tâm hồn giữa bao xao động…

Chút mùi yên im, không tồn tại một âm nhạc nào phát ra, nhưng hoàn toàn có giá trị hơn bất kỳ một âm nhạc nào khác. Ngồi lặng với nhau như thế, mỗi người đều được nuôi dưỡng vị sự có mặt của nhau. Cho bạn những khoảng chừng lặng như vậy để biết quay vào ôm ấp bản thân đặc biệt quan trọng biết bao nhiêu…