Hương mù u yen: huơng mù u

-
Ta đi trong tuyết ươm hơi lạnh – Mà lửa từ tim vẫn nhuốm hồng – Với lá Hoàng Kỳ trên ngực áo – Ta vẫn còn hơi ấm của non sông… (Hải Triều)
*

3-

Đang nằm đọc tiểu thuyết Hoài nghe có tiếng ai nói chuyện loáng thoáng với bà ngoại ngoài sân sau.

Bạn đang xem: Hương mù u

– Dạ… Bà Hai…

– Con Hai đó hả… Con dạo này lớn đại trông ngộ hết sức…

– Dạ…

– Con kiếm thằng Hoài hả con…?

– Dạ… Anh Hoài có nhà không bà Hai?

– Có… Chắc nó đang đọc sách. Thằng đó nó mê sách không thua gì mê con gái…

Hoài nghe có tiếng con gái mà anh đoán là Tiên Sa cười ròn tan.

– Dạ… Chắc ảnh hư lắm hả bà Hai?

– Coi vậy chứ nó tình nghĩa lắm con à… Khi nào rảnh là nó về thăm bà… Có nó cũng vui cửa vui nhà… Hai bà cháu hủ hỉ với nhau…

Tiên Sa quay lại khi nghe tiếng tằng hắng của Hoài vang lên sau lưng.

– Hoài nghe chưa… Ngoại nói Hoài hư lắm…

– Tiên Sa xạo… Hoài đâu có nghe ngoại nói. Con đâu có hư hả ngoại?

Bà ngoại xoa đầu cháu.

– Hông… Con hổng có hư… Hai đứa bây coi bộ đẹp đôi dữ… Con Hai chịu hôn bà làm mai cho…

Hoài cười lớn còn Tiên Sa mặt đỏ au vì mắc cỡ. Nàng lí nhí trong miệng.

– Dạ… Con cám ơn bà Hai… Đi Hoài…

– Đi đâu?

Tiên Sa nói nhỏ như cố ý cho một mình Hoài nghe mà thôi.

– Hai đứa mình đi bồi vườn…

Vừa qua khỏi cây cầu thứ nhất Tiên Sa khều tay Hoài.

– Mình đi tắt lẹ hơn và ít có ai thấy…

Không khí trong vườn dừa mát rời rợi. Tiếng chim cu gáy buồn buồn lẫn trong tiếng gió xào xạc lá dừa làm thành thứ âm thanh kỳ lạ.

– Tiên Sa…

– Dạ…

Tiếng ” dạ ” của Tiên Sa nghe thật êm, thật dịu và ngọt ngào như nước dừa xiêm vừa mới hái khỏi cây.

– Hoài muốn nói gì?

– Không… Hoài chỉ muốn nghe tiếng của Tiên Sa, chỉ muốn biết Tiên Sa còn ở bên cạnh…

Tiên Sa cười thành tiếng nhỏ. Hoài cũng cười:

– Tối hôm qua nằm đọc sách Hoài nghĩ ra ý nghĩa của hai chữ Tiên Sa. Tiên Sa là tiên bị đày sa lạc xuống trần thế…

Tiên Sa quay nhìn Hoài. Người con trai thấy mắt của cô bạn gái long lanh như giọt sương ban mai đọng trên lá dừa lúc nắng vừa lên.

– Nhiều khi Hoài có cảm tưởng sợ hãi như Tiên Sa sẽ vụt bay trở lại chốn tiên cảnh bỏ Hoài bơ vơ…

– Tiên Sa không bay đâu… Tiên Sa sẽ ở lại với Hoài…

Tiếng nói của cô gái nhỏ như tiếng thì thầm của con nước mặn lên vào sáng sớm. Hoài bóp nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Tiên Sa như bày tỏ sự cám ơn chân thành.

– Tới rồi Hoài…

Hai đứa leo xuống mương. Nước lấp xấp ngang hông.

– Hoài bồi vườn nhà Tiên Sa mà Tiên Sa định trả công như thế nào đây?

Giọng cười của Tiên Sa vang vang trên mặt nước đục vì bùn non.

– Không… Không có trả công gì hết… Coi như Hoài làm rể không công mà…

Tiên Sa cười nghẹo đầu nhìn bạn trai. Hoài im lặng rồi bất thình lình tạt nước vào mặt cô bạn gái. Buông tiếng cười trong trẻo Tiên Sa tát trả lại. Hoài chợt ngưng tát khiến cho Tiên Sa cũng ngưng. Thấy Hoài đăm đăm nhìn mình Tiên Sa không hiểu chuyện gì.

– Hoài nhìn gì vậy?

Im lặng không trả lời Hoài nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt với ánh mắt mê mẩn, ngây ngô và khờ dại. Tiên Sa chợt hiểu. Nàng đỏ bừng cả mặt. Nàng không có mặc áo lót cho nên khi xuống nước chiếc áo vải màu đen của nàng sát vào da lộ ra bộ ngực căng cứng.

– Hoài ăn gian… Hoài xấu lắm… Nghỉ chơi với Hoài… Tiên Sa hổng thèm chơi với Hoài nữa…

Dùng dằng Tiên Sa trầm mình xuống nước như cố tránh thẹn thùng và cũng không để cho người bạn trai thấy thân thể của mình.

Hoài thở hắt hơi dài.

– Hoài xin lỗi Tiên Sa… Hoài…

– Bây giờ mình làm sao đây?

Tiên Sa lo lắng. Hoài nhìn cô bạn gái đang ngâm mình dưới nước.

– Tiên Sa đừng lo…

Hoài cởi áo sơ mi của mình đưa cho Tiên Sa.

– Tiên Sa mặc áo của Hoài đi…

– Cám ơn Hoài… Hoài nhắm mắt lại đi cho Tiên Sa mặc áo…

Thay vì nhắm mắt Hoài đưa tay lên che mặt của mình. Thấy thế Tiên Sa quay lưng lại trong lúc mặc áo. Dù chỉ thấy chiếc lưng thon Hoài cũng cảm thấy hồi hộp và run rẩy trong lòng. Tiên Sa cũng nghe tim mình đập thình thịch. mặt nóng bừng lên vì biết có người đang nhìn mình. Mặc xong hai lớp áo Tiên Sa biết không ổn. Chiếc áo sơ mi của Hoài cũng không giúp ích gì hơn. Nàng vẫn thấy bộ ngực của mình hiện ra lồ lộ.

– Hoài…

Tiên Sa hầu như bật khóc.

– Tiên Sa chờ ở đây… Hoài chạy về lấy cái áo khác…

Chạy một mạch về nhà Hoài chụp nhanh chiếc áo thun dày và chiếc mền cũ. Ba bước nhảy, mấy bước chạy Hoài men theo con đường tắt xuyên qua khu rừng mù u cao vút và lá xanh um.

– Tiên Sa…

– Hoài… Tiên Sa ở đây…

Bỏ chiếc mền trên cỏ tranh rồi leo xuống nước Hoài đưa cho Tiên Sa chiếc áo thun dày cộm.

– Cám ơn Hoài…

Tiên Sa quay lại cười với bạn trai sau khi mặc xong chiếc áo thun.

– Tiên Sa không thể về nhà như thế này…

Hoài gật đầu.

– Tiên Sa đi với Hoài… Hoài biết một chỗ mình có thể ngồi đợi quần áo khô…

Leo lên bờ Tiên Sa cười với Hoài:

– Tiên Sa cám ơn Hoài nhiều lắm…

– Tiên Sa còn muốn chơi với Hoài nữa không?

Tiên Sa cười dặc dặc tay bạn.

– Muốn chứ… Hoài có giận Tiên Sa không?

– Giận… Giận nhiều lắm… Hoài chạy muốn xỉu đây nè… Tiên Sa thưởng đi…

– Xạo hoài… Mới chạy có chút mà đòi thưởng…

Rừng mù u hiện ra. Tiên Sa quay nhìn Hoài.

– Coi chừng ma hay rắn Hoài ơi…

Tiên Sa núp sau lưng bạn. Hoài cười:

– Tiên Sa đừng sợ… Hoài ở trong đó cả ngày… Hoa mù u đẹp lắm, thơm lắm…

Hai đứa bước trên lối mòn đi vào chính giữa khu rừng mù u. Mùi hương thoang thoảng. Hoa mù u nở trắng xóa và rơi đầy trên đất.

– Thơm quá hả Hoài. Tiên Sa ở đây mà đâu có để ý vả lại trên đất của bà hai nên Tiên Sa ít khi qua đây…

Cô gái mỉm cười khi thấy chiếc võng căng giữa hai thân cây mù u cao ngất.

– Tiên Sa cởi quần áo phơi cho khô đi…

– Hoài đi chỗ khác đi… Hoài ở đây mắc cỡ lắm… Cởi quần áo rồi lấy gì mà mặc…

– Tiên Sa trùm mền kín đâu có ai thấy…

Hoài bước ra bìa rừng mù u đứng ngó mong.

– Hoài ơi…

Nghe tiếng Tiên Sa gọi Hoài trở vào và không nhịn được cười khi thấy cô bạn gái quấn mền kín mít chỉ chừa có cái đầu và hai bàn chân. Tiên Sa đỏ mặt khi thấy Hoài nhìn mình cười chúm chím.

– Hoài… Hoài đừng nói chuyện này cho ai biết nha Hoài…

Nghe giọng nói van lơn của bạn Hoài gật đầu:

– Hoài sẽ không nói cho ai biết đâu. Hoài sẽ giữ nó ở đây…

Hoài chỉ vào ngực trái của mình. Tiên Sa nhìn bạn. Hoài thấy ánh mắt của nàng đằm thắm, trìu mến và dịu dàng. Tiên Sa ngồi lên võng.

– Hoài ngồi không?

– Ngồi ở đâu?

– Ngồi chung võng với Tiên Sa nè…

– Tiên Sa không sợ à?

– Sợ gì?

Tiên Sa cười vênh mặt. Hoài lúng túng.

– Sợ đụng Hoài…

– Hông… Miễn Hoài hứa là đừng có táy máy tay chân…

Giơ hai tay lên cao Hoài cười nói trong lúc ngồi xuống chiếc võng cạnh Tiên Sa.

Xem thêm: Có Nên Đốt Trầm Hương Ở Đâu Hợp Phong Thủy? Nên Đốt Trầm Hương Khi Nào

– Hoài quý mến Tiên Sa lắm cho nên…

Mặc dù bạn không nói hết câu nhưng Tiên Sa hiểu. Nhìn Hoài với cái nhìn dịu dàng nàng cất giọng nói đầm ấm và thiết tha.

– Tiên Sa cũng quý mến Hoài…

– Thương không?

Hoài quay nhìn Tiên Sa. Cô gái cúi mặt lí nhí.

– Thương… chút chút…

Hoài bật cười khi thấy Tiên Sa đưa hai ngón tay lên làm dấu.

– Còn Hoài…

– Nhiều hơn Tiên Sa chút chút…

– Hương mù u thơm quá hả Hoài?

– Hồi còn nhỏ tình cờ Hoài đi lạc vào khu rừng mù u này. Mới đầu hơi sợ sau quen dần đi. Tới mùa mù u nở bông đẹp và thơm lắm…

– Hoài hái cho Tiên Sa vài cái đi…

– Chi vậy…

– Tiên Sa ép vào sách để khi nào không có Hoài bên cạnh Tiên Sa lấy ra nhìn để nhớ Hoài…

Hoài cảm thấy mắt mình cay cay. Rời chỗ ngồi Hoài hái mấy bông mù u xong trở lại cài lên tóc của bạn.

– Tiên Sa đẹp như tiên bị đày…

Hoài nói nhỏ. Tiên Sa cúi đầu dấu nụ cười và cũng để tránh không nhìn ánh mắt lạ lùng của người bạn trai. Nàng hiểu ánh mắt đó muốn nói điều gì. Tuy nhiên điều đó còn sớm quá và nhất là nàng chưa sẵn sàng.

– Hoài coi quần áo của Tiên Sa khô chưa Hoài…

– Còn âm ẩm Tiên Sa chịu mặc không?

– Thôi Tiên Sa chờ chút nữa. Phải chi mình có sách đọc đỡ buồn hả Hoài…

– Tiên Sa đọc hai cuốn Đoạn Tuyệt và Tố Tâm chưa?

– Đọc Tố Tâm rồi… Tiên Sa vừa khóc vừa đọc nên bị má rầy là đọc làm chi ba cái sách kỳ cục…

Hoài cười lớn. Tiên Sa nói như bào chữa cho cha mẹ của mình.

– Ba má không có học lại quê mùa đâu có biết cái lãng mạn trong văn chương như Hoài và Tiên Sa. Tuy nhiên Tiên Sa thương và cám ơn ba má nhiều lắm vì nhờ sự hy sinh của ba má mà Tiên Sa mới được đi học…

– Năm tới thi trung học xong Tiên Sa còn định học tú tài không?

– Tiên Sa muốn học tú tài xong thi vào trường sư phạm. Tiên Sa thích làm cô giáo… Hoài thích làm gì?

Hoài cười nhìn cô bạn gái.

– Hoài thích làm đứa học trò trong lớp học của cô giáo Tiên Sa…

Tiên Sa cười rũ rượi. Nhìn Hoài nàng hăm he.

– Hổng có thuộc bài là bị đòn nghe chưa. Nghịch ngợm là bị cô giáo ký đầu đó…

– Thương cô giáo nên Hoài không có nghịch ngợm đâu mà còn ráng học giỏi nữa…

Tiên Sa không ngăn được tiếng cười khi thấy Hoài khoanh tay lại.

– Học trò ngoan mà học giỏi vậy cô giáo thưởng cái gì đây…

– Đưa má đây cô giáo thưởng cho…

Hoài chìa má ra và Tiên Sa hôn nhẹ vào má của bạn trai.

– Chịu chưa… Thôi nhe đừng có đòi thêm nữa…

– Hoài cám ơn Tiên Sa…

Tiên Sa nhìn người bạn trai. Hoài cảm thấy ánh mắt của nàng long lanh như ánh trăng mùng mười dọi xuống mặt nước của con rạch trước nhà bà ngoại. Dường như không tự chủ được Hoài hôn vào má của người bạn gái. Tiên Sa im lặng đón nhận sự gởi trao nhẹ nhàng và đằm thắm của người bạn trai mới quen nhưng bằng linh cảm bén nhạy của một cô gái nàng biết sẽ có nhiều gắn bó trong đời sống tình cảm của mình. Mỗi khi có dịp về thăm nhà thỉnh thoảng nàng có nghe cha mẹ nói bóng gió xa xôi về việc gả chồng cho nàng. Điều đó được chứng tỏ qua sự có mặt của bà con làm mai mối. Tiên Sa thương cha mẹ nhưng nàng lại hấp thụ nền giáo dục mới. Nàng muốn được tự do chọn lựa một người bạn trăm năm của mình. Nàng muốn hôn nhân phải đặt căn bản trên tình yêu hơn là sự môn đăng hộ đối hoặc lấy một người chồng mà mình không yêu thương và nhất là không đồng tư tưởng như mình. Nàng có những người bạn trai cùng lớp chú ý tới nhưng vì lý do nào đó nàng không cảm thấy tâm hồn giao động. Dường như nàng vẫn còn say ngủ để chờ một người trong mộng.

Rồi bỗng dưng người đó đến như cơn gió tình cờ.. Người con trai Sài Gòn này có một cái gì khác với đám thanh niên quê mùa ở Châu Bình. lạ lùng hơn đám bạn trai học ở trường trung học Phan Thanh Giản mặc đồng phục trắng đi guốc vông. Hoài. Xa lạ mà gần gụi. Hoài đến từ vùng trời xa lạ. chỉ có trong giấc mơ, trong tiếng nhạc mà nàng và lũ bạn nghe từ chiếc radio nhỏ xíu. Hoài dí dỏm, lãng mạn, và tham lam đáng yêu. Hoài nồng nàn như con nước mặn hiếm hoi làm chín trái tim của một cô gái tới tuổi dậy thì muốn thử nghiệm thứ tình yêu lãng mạn mà nàng đã đọc trong những cuốn tiểu thuyết của văn chương thời tiền chiến. Hoài hiền hậu như cơn gió mát mang theo mùi hoa lục bình trôi lêu bêu trên dòng sông Ba La gần cạn nước. Hoài tình cảm như bông hoa mù u nở vào những ngày hè dịu nhẹ. Hoài đam mê như con cá bóng dừa lăn xả vào mồi mặc kệ sống chết. không cần biết tới mai sau. Hoài ngọt như nước dừa xiêm. như mọng dừa mới tách…

– Tiên Sa…

Tiếng gọi của Hoài mơ hồ văng vẳng.

– Tiên Sa…

– Dạ…

Tiên Sa mỉm cười nhìn Hoài.

– Trưa rồi… Tiên Sa đói bụng không?

– Đói… Hoài có gì cho Tiên Sa ăn hông?

– Tiên Sa thay quần áo rồi mình về nhà ngoại ăn cơm…

Tiên Sa lắc đầu.

– Tiên Sa thích ở đây hà. Hoài chạy về nhà ngoại lấy đồ ăn đi…

– Ừ… Tiên Sa chờ nghe…

Hoài cắm đầu chạy ra khỏi rừng mù u. Khi anh trở lại Tiên Sa dịu dàng trong bộ bà ba đen đang nằm trên võng im lặng nhìn hoa mù u nở trắng trên cành.

Hai đứa ngồi trên xác bông mù u ăn cơm nguội với tôm kho dừa cứng cạy. Không có đủa hai đứa phải ăn bốc. Thấy cây đàn dựng dưới gốc mù u Tiên Sa cười.

– Hoài đàn cho Tiên Sa nghe đi…

– Hoài đàn ẹ lắm…

– Xạo… Chuyện đó để Tiên Sa phê bình sau khi nghe xong… Đi Hoài… Hoài đàn hát cho Tiên Sa nghe đi…

Lặng lẻ cười Hoài cầm lấy cây đàn. Tiên Sa trở lại ngồi trên võng. Âm thanh cất lên trầm ấm. thiết tha.

– Nắng có hồng bằng đôi môi em
Mưa có buồn bằng đôi mắt em
Tóc em từng sợi nhỏ
Rớt xuống đời làm sóng lêng đênh

Gió sẽ mừng vì tóc em bay
Cho mây hờn ngủ im trên vai
Vai em gầy guộc nhỏ
Như cánh vạc về chốn xa xôi

Tiên Sa cảm thấy tâm hồn của mình lao đao, xuyến xao vì giọng hát trầm buồn và thiết tha của Hoài. Như một lời tình tự, một gọi mời đầm ấm, một gởi trao dịu dàng

– Nắng có còn hờn ghen môi em
Mưa có buồn buồn trong mắt em
Từ lúc đưa em về
Là biết xa nghìn trùng
Suối đón từng bàn chân em qua
Lá hát từ bàn tay thơm tho
Lá khô vì đợi chờ
Cũng như đời người mãi âm u
Nơi em về ngày vui không em
Nơi em về trời xanh không em
Ta nghe từng giọt lệ
Rớt xuống thành hồ nước long lanh…

Giọng hát dứt. Nhạc nhỏ dần rối tắt hẵn mà Tiên Sa như còn như say. ngơ ngẩn. bàng hoàng. Nhìn Hoài bằng ánh mắt chan chứa tình cảm Tiên Sa nói nhỏ.

– Bản nhạc hay mà Hoài hát cũng hay… Tiên Sa mê tiếng hát của Hoài rồi Hoài ơi… Bản nhạc tên là gì vậy Hoài?

– Như cánh vạc bay của Trịnh Công Sơn…

– Mai mốt Hoài chép cho Tiên Sa bản này nghe…

Mắt nhìn vào khoảng trời cao xanh nhỏ hẹp trong khu rừng mù u Hoài lặng lẻ cười. Âm thanh của tiếng đàn nổi lên. Tiếng hát chơi vơi.

– Em. lại đây với anhngồi đây với anhtrong cuộc đời nàynghe thời gian lướt quamùa xuân khẽ sangchừng như không gian đang sưởi ấm những giọt tình nồng

tay này tay nắm taynhìn nhau đắm saynhư chưa bao giờnghe chừng trong mắt nâuhồn anh đã tan thành mùa xuân ngọt ngào phủ ấm thiên đường đôi ta…

Đã qua đi ngày tháng úa môi sầu nhớ tình người buồn tênh …Em chút giọt lệ ấm, khóc mừng một ngày hạnh phúc miên man …qua … ngày buồn đã quavì đã có em trong cuộc đời này

em, ngồi đây với anhcùng nhau lắng nghegiòng sông đang thầm thì trong đất những khúc nhạc tình …em, lại đây với anhngồi đây với anhtrong cuộc đời nàybên đàn chim hót canày em có nghemùa xuân đang mờ thoảng trong mát tình người… mênh mang…

Ngước mặt lên Hoài thấy Tiên Sa đang nhìn mình mỉm cười.

– Cám ơn Hoài…

Bằng tất cả trang trọng và chân thành Tiên Sa hôn lên má người bạn trai.

Thấy Tiên Sa mấp máy môi Hoài nói liền.

– Đây là bài Tình Tự Mùa Xuân của nhạc sĩ Từ Công Phụng… Tiên Sa thích nhạc không?

– Thích lắm…

– Hoài thích thơ không?

– Thích… Hoài thích thơ và nhạc… Hoài thuộc nhiều thơ lắm như của Đinh Hùng, Vũ Hoàng Chương, Xuân Diệu, Lưu Trọng Lư, Thâm Tâm… Tiên Sa thích thơ không?

– Thích chút chút… Tiên Sa thích nhạc nhiều hơn… Tiên Sa thich viết nhạc mặc dù không biết nhạc lý nhiều…

Cô gái ngưng nói khi thấy bạn tròn mắt nhìn mình với vẻ ngạc nhiên.

– Tiên Sa viết nhạc hả… Cho Hoài xem đi…

– Không được đâu… Cho Hoài xem đặng Hoài cười Tiên Sa à… Tiên Sa hổng có ngu đâu…

– Hoài hứa danh dự là không cười, không phê bình…

– Thôi… Để Tiên Sa suy nghĩ đã…

Tới ngồi chung trên võng Hoài lật tờ báo tới trang có bài Hai Sắc Hoa Ti Gôn đưa cho cô bạn gái. Tiên Sa lẩm bẩm đọc trong lúc Hoài nhìn khu rừng mù u. Giọt nắng chiều dọi xuống những lá cây mù u lung linh theo gió thành thứ hình bóng mờ ảo. Khung cảnh tịch mịch ngoại trừ tiếng lẩm bẩm đọc thơ của Tiên Sa và tiếng gió thì thầm với những bông mù u trắng lay động. Hương mù u thoang thoảng hòa lẫn với hương thơm toát ra từ mái tóc. từ thân thể của Tiên Sa thành thứ mùi hương diễm tuyệt gây trong lòng Hoài niềm rung động. nỗi ngất ngây dịu nhẹ nhưng dai dẳng. Hoài nín thở. chậm chạp quay mặt nhìn Tiên Sa. Khuôn mặt rám hồng. Hàng mi đen cong cong. Chiếc mũi thẳng xinh xinh. Một nốt ruồi đen nơi tai. Thoạt nhìn Tiên Sa không đẹp lắm nhưng càng quen biết lâu ngày Hoài mới nhận ra cái đẹp của cô bạn gái. Cái đẹp của Tiên Sa không phải riêng ở nhan sắc mà do ở sự hoà hợp diễm tuyệt của tâm hồn và thể xác. Cái đẹp của nàng phát xuất bởi tia nhìn đằm thắm. giọng nói thiết tha. sự thật thà. trung hậu. cái hồn nhiên của một người sinh ra từ thôn dã và hấp thụ giáo dục thành thị. Nàng là cô gái quê nhưng lại không có cốt cách quê mùa. Tính tình của nàng là sự pha trộn của thành thị với thôn quê. Càng trò chuyện nhiều chừng nào Hoài mới khám phá ra một điều lý thú ở Tiên Sa. Nàng thích văn chương nhất là âm nhạc. Nàng lãng mạn. đam mê. cái đam mê phát khởi từ sự thiếu thốn vì gia đình nghèo khổ. Tiên Sa nghèo nhưng nàng lại không có cái mặc cảm tư ti của người nghèo. Nàng có cái tự tín của một người hiểu được khả năng và giới hạn của mình.

– Hoài…

Dường như Hoài không nghe tiếng gọi bên tai mình.

– Hoài ơi…

Hai chữ ” Hoài ơi ” của Tiên Sa như lời tình tự bên tai. Hoài cảm thấy trái tim của mình nhảy nhịp. đập theo nhịp độ rối loạn hoặc không còn thứ tự nữa. Anh quay nhìn Tiên Sa và bắt gặp cô bạn gái cũng đang nhìn mình đăm đăm. Hai người nhìn nhau. Người này có thể nghe được hơi thở của người kia.

– Tiên Sa…

– Hoài ơi…

Hai người nhìn nhau nhưng không làm gì khác hơn. Dường như họ hoàn toàn bất động không còn biết làm gì hơn là im lặng nhìn nhau hoặc không có ngôn từ nào đủ ý nghĩa để nói lên những gì mà họ nghĩ

– Tối rồi Hoài… Tiên Sa phải về nấu cơm…

Tiên Sa thì thầm trong lúc tựa đầu vào vai bạn. Hoài đứng lên nắm tay cho Tiên Sa đứng dậy.

– Khi nào muốn gặp Hoài Tiên Sa cứ tới đây…

Nhìn cảnh vật mờ ảo lung linh trong cơn nắng chiều Tiên Sa cười nhìn bạn.

– Tiên Sa muốn đặt tên cho khu rừng này để kỷ niệm…

– Tiên Sa muốn đặt tên gì?

– ” Rừng Đợi Chờ ” Hoài chịu không?

– Không còn tên nào hay hơn và có ý nghĩa hơn…

Bước song song ra khỏi rừng mù u Hoài cười hỏi Tiên Sa.

– Mai mình có đi bồi vườn nữa không?

Tiên Sa háy bạn.

– Hông… Nếu không có làm gì Tiên Sa sẽ rủ Hoài chèo ghe ra sông Ba Lai chơi…

– Tiên Sa muốn dợt đàn không. Hoài cho Tiên Sa mượn cây đàn…

– Muốn nhiều lắm nhưng Hoài lấy gì mà dợt…

Hoài lắc đầu cười.

– Hoài thích đọc sách khi về nhà ngoại…

Cầm lấy cây đàn Tiên Sa theo đường tắt về nhà. Tần ngần giây lát Hoài cúi đầu bước trên con đường mòn cỏ tranh non lấm tấm xanh.

L>Truyen: Huơng Mù U - Chu Sa Lan
Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / RegisterTên Truyện Tác Giả Truyện hay Tác Giả
Viet
Single - Tìm Bạn
Chat - Trò ChuyệnHát KaraokeXem Phim VideoNghe Nhạc MusicNấu ĂnTruyện & ThơTừ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
Truyện Dài » Huơng Mù U
Tác Giả: Chu Sa Lan
Ba ngày. Hoài có mặt ở Rừng Đợi Chờ. Tuy nhiên Tiên Sa không đến. Hoài chờ đợi lo âu thấp thỏm ngóng trông. lắng nghe tiếng bước chân của ai kia dẫm trên cỏ tranh non. Thân cây mù u thẳng tắp. Lá mù u vẫn xanh. Hoa mù u nở trắng. Hoa mù u rơi đầy trên đất. Hương mù u vẫn ngạt ngào. Hoài thờ thẩn nhặt từng cánh hoa mù u héo xếp thành hai chữ " Tiên Sa " thật lớn. Nằm trên chiếc võng đắp cái mền mà Tiên Sa đã quấn mấy ngày trước Hoài như còn ngửi được mùi hương của Tiên Sa hoà lẫn trong mùi hương mù u, đưa anh vào mơ mộng chỉ có trong vòm trời diễm ảo của kẻ chập chững khám phá ra sự tuyệt vời của tình cảm lứa đôi. Ngày thứ tư. Hoài theo bà ngoại đi thăm bà con ở Châu Hoà tới xế chiều mới trở về. Ăn com xong anh tất tả ra Rừng Đợi Chờ. Tiên Sa không có ở đó. Có một điều cho anh biết Tiên Sa đã tới và đợi chờ. Bên cạnh hai chữ Tiên Sa mà anh đã viết bằng hoa mù u còn có thêm chữ Hoài thật lớn. Trên nền đất mịn in dấu chân người códòng chữ ngay ngắn và gãy gọn:- Ngày mai 10 giờ... Nhớ " hoài "... Chữ " hoài " của Tiên Sa được viết trong ngoặc kép. Người con trai thị thành thích thú khi nhận ra tính cách dí dỏm trong lối chơi chữ của Tiên Sa. Chữ hoài có nghĩa dài lâu đi với chữ nhớ thành ra nghĩa thứ nhất. Hoài cũng là tên kèm với chữ nhớ thành ra nghĩa thứ nhì. Hoài còn có nghĩa là nhớ theo sau chữ nhớ thành ra nhớ nhớ. Đó là nghĩa thứ ba. - Tiên Sa thông minh hơn Hoài tưởng...Hoài nói như Tiên Sa đang đứng trước mặt của mình. Trên lối về nhà ngoại anh luôn mỉm cười như vừa tìm ra được điều gì hay ho và lý thú. Chưa tới 10 giờ sáng Hoài đã có mặt ở Rừng Đợi Chờ. Tuy nhiên anh biết mình tới trễ hơn Tiên Sa. Chưa tới khu rừng mù u mà anh đã nghe tiếng đàn bay trong gió. Trong chiếc áo bà ba màu xanh lá mạ, quần lụa đen, mái tóc xỏa ngang vai. Tiên Sa ôm đàn ngồi tựa vào thân cây mù u chờ đợi người bạn trai. Nắng long lanh đọng trên lá mù u xanh. Gió thổi rì rào. Hương mù u thoang thoảng. Hoài chậm bước như sợ tiếng bước chân của mình làm xao động mơ tưởng của nàng tiên sa xuống trần thế. Nụ cười. Không còn gì đẹp hơn. Không có gì quý hơn. Không có gì hiếm hơn nụ cười của Tiên Sa. Hoài nghe bước chân mình hụt hẫng, lao chao, chìm ngập mất trong nụ cười của cô học trò trường Phan Thanh Giản. Tia nhìn hồn nhiên mà thăm thẳm, thơ ngây mà đắm đuối, gọi mời mà hững hờ. Tiên Sa nói lên tình cảm của mình bằng ánh mắt rọi chiếu suốt chiều ngang của không gian vô cùng và chiều dài vô tận của thời gian. - Hoài mạnh không?- Mạnh. Còn Tiên Sa?- Xin lổi Hoài nha... Ba ngày qua Tiên Sa mê tập đàn nên không gặp Hoài được... Tại Hoài đó... Tại Hoài cho Tiên Sa mượn cây đàn khiến cho Tiên Sa say mê tập bỏ ăn bỏ ngủ...Hoài mỉm cười. Ba ngày qua anh tưởng Tiên Sa bận phải giúp má làm vườn chứ đâu ngờ cô gái mê tập đàn quên cả chuyện hẹn hò với mình.Chỉ vào hai chữ Tiên Sa được viết bằng hoa mù u cô gái cười.- Cám ơn Hoài đã viết hai chữ đó...- Hoài muốn viết thêm hai chữ nữa nhưng vì thiếu hoa mù u đành phải thôi...- Hai chữ gì?- Để khi nào nhặt đủ hoa mù u Hoài sẽ viết cho Tiên Sa đọc... Nhìn dòng chữ Tiên Sa viết trên đất Hoài cười.- Cám ơn Tiên Sa đã viết dòng chữ đó...- Hoài thích không?- Thích. Có một điều Hoài muốn nói là... Hoài cố tình ngừng lại khiến cho Tiên Sa phải nhìn như chờ nghe.- ... Tiên Sa thông minh hơn Hoài tưởng...- Sao Hoài biết Tiên Sa thông minh?
Hoài từ từ nói cho Tiên Sa biết ý nghĩ của mình về hai chữ nhớ hoài. Tiên Sa mỉm cười.- Hoài mới thông minh hơn Tiên Sa tưởng...- Mình đi đâu Tiên Sa?- Tiên Sa mê tập đàn nên quên mượn xuồng. Tiên Sa xin lổi Hoài nghe. Nếu Hoài muốn đi ra sông Ba Lai ngắm cảnh thời mình đi bộ. Cũng không xa lắm... Máng cái túi vải lên vai Hoài bước cạnh Tiên Sa trên con đường mòn dẫn ra bờ sông.- Tiên Sa mê nhạc lắm mà không có tiền mua đàn. Đi học ở Bến Tre mỗi lần muốn tập đàn phải tới nhà nhỏ bạn...Hoài cười thông cảm cho hoàn cảnh của Tiên Sa vì đã ở trong cảnh ngộ đó khá lâu.- Hoài tặng Tiên Sa cây đàn của Hoài gọi là để kỷ niệm tình bạn của hai đứa mình...- Rồi Hoài lấy đàn đâu mà đàn?- Hoài còn một cây ở nhà...- Cám ơn Hoài... Tiên Sa sẽ ráng tập rồi đàn hát cho Hoài nghe...- Tiên Sa hát phải hay lắm...- Sao Hoài biết?- Thằng bạn của Hoài nói muốn biết cô gái hát có hay không cứ nhìn cái miệng. Nó bảo đó là tướng đàn... Tiên Sa cười ré lên.- Xạo... Tiên Sa chưa có nghe ai nói như vậy... Hôm qua Hoài đi đâu vậy?- Hoài đi với ngoại lên Châu Hoà... Tiên Sa tới không gặp Hoài buồn không?- Buồn... Không biết tại sao có Hoài thời vui mà không có Hoài thời buồn... Hoài nắm lấy bàn tay của Tiên Sa bóp nhè nhẹ. Cô gái để yên mỉm cười cúi đầu bước nhanh. Khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ đi bộ hai đứa trông thấy một vệt trắng vắt ngang.- Sông Ba Lai đó Hoài... Đứng trên bờ sông Hoài im lặng nhìn dòng nước chậm chảy. Lục bình dật dờ. Hoa tím nở đầy trên sông. Gió nhè nhẹ đủ phất phơ tà áo bà ba màu xanh lá mạ của Tiên Sa. Chiếc quần vải bị gió thổi dính sát vào da đủ cho Hoài chiêm ngưỡng cặp đùi dài, cái mông tròn trịa và cái eo thon thon của cô bạn gái. Biết Hoài đang nhìn mình song Tiên Sa vẫn đứng im ngó mong ra dòng sông hiền hòa và bình yên. Nàng hơi mím môi cười khi thấy nét mặt thẫn thờ, ngây ngô của Hoài. - Tiên Sa...- Dạ...Tiếng dạ ngoan hiền của Tiên Sa tựa như tiếng thì thầm của cơn gió lùa trên đám lục bình ngoài kia.- Sông Ba Lai đẹp hơn Hoài tưởng...Quay nhìn Tiên Sa Hoài cười tiếp với giọng bông đùa nhưng Tiên Sa cảm thấy nghiêm trang và thành thật.- Nhờ được nước sông Ba Lai nuôi dưỡng cho nên đất Châu Bình mới sản sinh được một cô gái thông minh hơn Hoài tưởng...- Hoài thật là lẻo mép nhưng là cái lẻo mép đáng yêu và đáng được thưởng...Tiên Sa cười vui vẻ sau câu nói. - Kể từ khi có trí khôn Hoài mới nhận ra đất Châu Bình có nhiều thứ hoa đẹp...- Nhiều thứ hoa đẹp... Tiên Sa lập lại với giọng tinh nghịch.- Ừ... Nhiều hoa đẹp lắm. Thứ nhất là hoa mù u. Đúng không?- Đúng... Cái này Tiên Sa nhìn nhận...- Thứ nhì là hoa lục bình...Tiên Sa gật đầu lần nữa.- Thứ ba là hoa Tiên Sa. Đây là thứ hoa đẹp nhất của làng mình...- Hoa Tiên Sa ở đâu mà Tiên Sa không thấy...Hoài mím môi như cố kiềm hãm không cho tiếng cười bật ra.- Hoa Tiên Sa ở đây... Ngay tại chỗ này...Tiên Sa nguýt bạn rồi cũng cười theo. Hoài trải cái mền cũ dưới gốc cây dừa lão cạnh bờ sông. Ngồi tựa lưng vào gốc dừa hai đứa im lặng ngắm cảnh. Vài chiếc ghe trôi phía bên kia Bình Đại. Xa hơn chút nữa ở bên trái là Giồng Tre, Thới Lai rồi An Hóa. Bên này sông là Châu Hòa, Phong Mỹ rồi Phong Nẫm. Ngồi bên cạnh Tiên Sa Hoài cảm thấy yêu quê làng mộc mạc và bình yên của mình. Tiếng súng chợt nổ lên đâu đó. Hoài thở dài hắt hiu. Tiếng súng cho biết chiến tranh vẫn còn tiếp diễn trên đất nước quá nhiều điêu linh và đổ nát. Tuổi trẻ của Hoài có quá nhiều thương tích và chết chóc. Ngày tản cư. Đêm co rút dưới "tảng xê", hồi hộp đếm tiếng mọt chê hú qua nóc nhà. Người con gái chết thịt xương nhầy nhụa. Quay nhìn Tiên Sa đang mải mê ngắm cảnh Hoài thở dài buồn bã. Anh cảm thấy thương người bạn gái hiền lành của mình.- Tiên Sa...Như đã quen nghe Hoài gọi nên Tiên Sa dịu dàng lên tiếng.- Dạ...Hoài ngợp đi trong tiếng dạ ngoan hiền.- Hoài ơi...- Dạ... Hai đứa nhìn nhau mỉm cười. Họ không cần nói nhiều. Tình cảm của họ đã tiến tới mức độ cảm thông tuyệt vời như người này có thể hiểu được người kia muốn nói gì qua ánh mắt. tia nhìn và nụ cười. - Tiên Sa đói bụng chưa?- Chưa...- Hoài có cái này cho Tiên Sa thử. Ngon lắm...Lục trong túi vải Hoài đưa cho Tiên Sa một phong kẹo được gói bằng giấy bóng. - Kẹo gì vậy hả Hoài?- Kẹo mè xửng...Tiên Sa tháo lớp giấy bóng.- Ngộ ghê hả Hoài. Nó trong suốt và dòn rụm...- Tiên Sa ăn nửa miếng còn nửa miếng là phần Hoài...- Tiên Sa ăn hết đi. Hoài ăn thứ này mòn răng rồi...Tiên Sa dùng dằng.- Hông chịu... Hoài hổng ăn là Tiên Sa hổng ăn...Bẻ một miếng nhỏ đưa ra trước mặt Hoài Tiên Sa cười.- Há miệng ra... Ùm đi cưng... Ùm giỏi đi chị hai thương
Hoài ngậm miệng lại. Tiên Sa nói với giọng dỗ dành.- Ùm đi cưng... Cưng giỏi đi rồi chị hai thương... Cưng muốn gì chị hai cũng thưởng cho...Hoài há miệng ra cười và Tiên Sa lẹ tay đút miếng kẹo vào miệng. Hoài ngậm miệng lại thật nhanh như cố tình ngậm luôn hai ngón tay của Tiên Sa.- Hụt rồi... Lêu lêu mắc cỡ...Tiên Sa cười chầm chậm nhai kẹo.- Họ làm hay thật... Dòn rụm mà lại ngọt ngay...- Họ làm kẹo này bằng mạch nha đó Tiên Sa... Tiên Sa biết mạch nha không?
Tiên Sa háy Hoài.- Tiên Sa phụ má nấu mạch nha hoài... Hồi còn ở nhà Tiên Sa phụ má nấu mạch nha để bán...- Hoài còn cái này cho Tiên Sa thử...Hoài đưa cho cô bạn gái một miếng phô mai.- Cái gì xanh lè và thúi hoắc vậy Hoài...- Phô mai... Đây là một thức ăn của Tây. Họ làm bằng sữa bò...Đưa miếng khô mai lên mũi ngửi Tiên Sa nhăn mặt.- Nó thum thủm Hoài ơi...Tuy nói như vậy nhưng nàng cũng cắn một miếng nhỏ rồi nhai chầm chậm. - Cái này không ngon bằng kẹo gương của mình...Hoài cười khi thấy Tiên Sa phun xuống đất miếng phô mai. - Hoài muốn Tiên Sa ăn thử cho biết thôi. Mai mốt Tiên Sa lên Sài Gòn Hoài sẽ dẫn Tiên Sa đi ăn cho biết. Sài Gòn có nhiều món ăn lắm... bắc có, trung có, nam có, tàu tây đều có...- Thôi Tiên Sa không thích ăn đồ tây đâu. Ngoại nói tây ác lắm...Hoài cười cười lục trong túi vải ra mấy trái ổi. Lựa trái lớn nhất chín nhất anh đưa cho Tiên Sa.- Tiên Sa ăn đi cho mau lớn...- Mau lớn để chi vậy?- Để lấy chồng...- Lấy ai?
Hoài cười vu vơ.- Hoài đâu có biết. Tiên Sa thương ai thời lấy người đó...Tiên Sa đưa ngón tay trỏ chỉ vào trán của Hoài.- Tiên Sa thương người này nè nhưng chỉ sợ không lấy được thôi...Hoài nhìn Tiên Sa đăm đăm và thấy cô bạn gái cũng nhìn với ánh mắt đằm thắm. dịu dàng và đầy gửi trao.- Thật không?- Thật... Nếu không lấy được Hoài thời Tiên Sa cũng không lấy ai hết...Giọng nói của Tiên Sa nghiêm trang như một lời thề thốt khiến cho Hoài xao xuyến. Quay người Hoài hôn nhẹ lên má của Tiên Sa đoạn thì thầm.- Cám ơn Tiên Sa... Hoài sẽ nhớ mãi câu nói này...Tiên Sa ngã đầu vào vai Hoài. Người con trai thị thành ngửi được mùi hương thoang thoảng trên tóc, trên làn da mịn màng hơi rướm chút mồ hôi. - Hoài ơi... Nếu sau này lỡ hai đứa mình xa nhau thời Hoài sẽ làm gì...Hoài nghe mắt mình cay cay.- Không biết... nhưng chắc buồn lắm... Nếu hai đứa mình có con Tiên Sa thích con trai hay con gái?
Tiên Sa ngước lên nhìn Hoài.- Con trai... Tiên Sa thích có đứa con trai giống như ba của nó... giống như ông Hoài đa tình và lãng mạn. Còn Hoài thích trai hay gái?- Hoài thích có đứa con gái giống như Tiên Sa... giống như bà mẹ hiền lành và dịu dàng của nó...- Vậy thì mình sẽ có ba đứa con. Một đứa con trai giống ba, đứa con gái giống má còn đứa thứ ba con trai giống ba má... Hoài chịu không?
Tiên Sa ngước mặt lên cười với bạn. Hoài cúi xuống khiến cho hai khuôn mặt sát với nhau.- Chịu... Tiên Sa biết ngoại nói gì với Hoài không?- Nói gì?- Ngoại nói nếu Hoài ưng Tiên Sa ngoại sẽ làm mai cho. Ngoại khen Tiên Sa đẹp, hiền lành và học giỏi nhất Châu Bình...- Hoài ưng không? Hoài bóp nhẹ vai Tiên Sa.- Ưng... chỉ có điều là Tiên Sa sẽ phải lên Sài Gòn. Xa ba má Tiên Sa chịu không?
Tiên Sa lặng thinh.- Tiên Sa thương ba má nhưng chắc ba má cũng vui khi Tiên Sa lấy chồng...Dường như không muốn nói tới chuyện đó nữa Tiên Sa đổi đề tài.- Sáng mai nhà Tiên Sa giựt dừa. Hoài qua chơi với Tiên Sa nghe...- Ừ... Hoài thích bè dừa... Vui lắm... Hồi nhỏ Hoài bè dừa cho ngoại...Tiên Sa cười.- Bây giờ lớn rồi phải làm cho đàng hoàng không chị hai đánh đòn...- Người ta làm không công mà còn bị hăm he nữa... Ba má của Tiên Sa có cho phép Hoài giúp không?
Khuôn mặt đang tươi vui của Tiên Sa chợt đổi sang buồn rầu cùng tiếng thở dài.- Ba bị bịnh hoài. Hồi còn trẻ ba bị lính tây bắt. Tụi nó giam cầm đánh đập ba thời gian rồi thả ra. Nhưng từ đó ba bị bịnh hoài. Má nói với Tiên Sa là ba bị lao nặng lắm...Hoài nhìn thấy hai mắt của cô bạn thân nhạt nhòa nước mắt. Anh không biết làm gì hơn là nắm lấy bàn tay hơi bắt đầu chai cứng của Tiên Sa. Làn da trắng và mịn màng của cô học trò trường Phan Thanh Giản cũng bắt đầu rám nắng. Đó là kết quả của những ngày làm việc vất vả để đổi lấy miếng cơm manh áo và để được cắp sách tới trường. Hoài cảm thấy thương và kính phục Tiên Sa vô cùng. Dù nghèo khổ, dù vất vả Tiên Sa vẫn vui vẻ chịu đựng và phấn đấu để vươn lên. Dường như nàng có cái nghị lực và niềm tin tưởng mạnh mẻ để cố gắng tạo dựng cho mình một chổ đứng vững vàng trong xã hội.Hoài hôn vào đôi mắt long lanh lệ của Tiên Sa.- Hoài thương Tiên Sa...Tiên Sa chớp mắt mấy cái rồi mỉm cười. Nàng đọc được sự thương mến và chân thành của bạn qua câu tỏ tình mộc mạc.- Thiệt hôn... Mai mốt dìa Sài Gòn Hoài có thiếu gì người. Tiên Sa nghe mấy đứa bạn nói con gái Sài Gòn đẹp lắm...- Đâu có đẹp bằng Tiên Sa...- Xạo... Hoài nịnh cho Tiên Sa vui phải không?
Hoài nói với giọng nghiêm trang. - Hoài không nịnh Tiên Sa đâu. Tiên Sa đẹp. Cái đẹp của Tiên Sa là một tích tụ của nước sông Ba Lai, phù sa của sông Cửu Long, là cơn gió đồng nội, là ánh trăng trên vườn dừa xanh, là hương mù u ngạt ngào. Cái đẹp của Tiên Sa thanh khiết và thuần hậu. Nó là cái phần hồn sâu kín không có gì quý hơn mà cũng không có gì so sánh được... Hoài ngừng nói quay nhìn cô bạn gái. Anh thấy được đôi mắt đang dõi trông một cái gì thật mơ hồ và cũng thật gần gụi trên dòng sông Ba Lai đầy lục bình trôi lêu bêu. - Ai bảo Tiên Sa không thoa má hồng. Tiên Sa đánh má hồng bằng nắng của mặt trời, tô môi son bằng bùn non của sông Cửu Long, xức dầu thơm bằng mùi hương diễm tuyệt của hoa mù u. Những thứ đó tự nhiên như gió, như trăng sao... Người ta thường hay loay hoay đi tìm, đi kiếm một cái gì mà họ không biết rằng cái mà họ nhọc công tìm kiếm đã có sẵn trong họ... Cái đẹp của nhan sắc là cái đẹp sẽ bị thời gian tàn phá trong khi cái đẹp của tâm hồn là cái đẹp hằng cửu, bất biến bất hoại...iên Sa mỉm cười nhìn Hoài đăm đăm. Dường như một vài lời trong câu nói dài lê thê của Hoài đã mở cho nàng thấy được một cái gì mà nàng đang tìm kiếm.- Nếu Tiên Sa dang nắng đen thui Hoài có thương không?- Thương... Thương nhiều hơn...- Nếu Tiên Sa hôi bùn sình Hoài thương không?- Thương...- Nếu môi của Tiên Sa dính bùn Hoài dám hôn không?- Dám...Hoài quả quyết.- Mình đi dìa Hoài... Trưa rồi... Tiên Sa còn phải sửa soạn mọi thứ để mai giựt dừa...Quay nhìn dòng sông Ba Lai rồi nhìn gốc dừa lão trơ vơ Hoài chợt nảy ra ý nghĩ.- Tiên Sa có dao không?- Có... Chi vậy...- Hoài muốn khắc tên hai đứa mình lên gốc dừa...Không lạ gì cái nết đa tình của bạn Tiên Sa đưa con dao nhỏ cho Hoài.- Hoài khắc chữ gì?
Không trả lời Hoài cặm cụi dùng mũi dao khắc chữ Hoài sau đó là chữ nhớ rồi tiếp theo là chữ Tiên Sa.- Hoài nhớ Tiên Sa...Cô gái lẩm bẩm đọc. - Hổng được đâu... Chỉ có mình Hoài nhớ Tiên Sa thôi chứ Tiên Sa đâu có nhớ Hoài... Hổng chịu...- Có chứ.... Tiên Sa đọc ngược lại đi... Tiên Sa mỉm cười sung sướng vì đọc ngược lại bốn chữ sẽ thành là Tiên Sa nhớ Hoài.- Tình của mình sẽ được vun bồi bởi phù sa của sông Ba Lai...Không biết nghĩ gì mà suốt trên đường trở về nhà cô gái nắm tay bạn thật chặt như không muốn rời.Xem Tiếp Chương 5
Xem Tiếp Chương 21 (Kết Thúc)
Huơng Mù U
» Xem Tập 1
» Xem Tập 2
» Xem Tập 3
» Đang Xem Tập 4
» Xem Tiếp Tập 5
» Xem Tiếp Tập 6
» Xem Tiếp Tập 7
» Xem Tiếp Tập 8
» Xem Tiếp Tập 9
» Xem Tiếp Tập 10
» Xem Tiếp Tập 11
» Xem Tiếp Tập 12
» Xem Tiếp Tập 13
» Xem Tiếp Tập 14
» Xem Tiếp Tập 15
» Xem Tiếp Tập 16
» Xem Tiếp Tập 17
» Xem Tiếp Tập 18
» Xem Tiếp Tập 19
» Xem Tiếp Tập 20
» Xem Tiếp Tập 21
Những Truyện Dài Khác
» Liêu Trai Chí Dị
» Pie Đệ Nhất
» Thiên Thần Và Ác Quỷ
» Tuyết Bỏng
» Cuộc Đời Của Pi ( Phần II )
» Mao: The Unknown Story
» Con Lừa Và Tôi
» Trái Tim Không Cần Lý Lẽ